当前位置:首页 > Giải trí > Siêu máy tính dự đoán Monchengladbach vs Mainz, 2h30 ngày 8/3 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Nhận định, soi kèo Công an Hà Nội vs Nam Định, 19h15 ngày 8/3: Khách hoan ca
Hai công việc chính của giáo viên dịp này là hoạt động dạy, học có sản phẩm trực tiếp và các nhiệm vụ bắt buộc.
Trong đó, hoạt động đầu gồm công tác tuyển sinh; bồi dưỡng học sinh; tổ chức các kỳ thi, sát hạch bắt buộc; các hội thảo, hội nghị chuyên môn, nghiên cứu khoa học.
Nhiệm vụ bắt buộc gồm: Tập huấn, bồi dưỡng kiến thức chuyên môn, nghiệp vụ; Phổ biến kiến thức bắt buộc về xây dựng và triển khai kế hoạch năm học; Các kỳ kiểm tra, sát hạch về chuyên môn, nghiệp vụ do cơ quan có thẩm quyền tổ chức; Hội nghị chuyên môn bắt buộc; Hoạt động của trợ lý thanh niên, tổng phụ trách Đội trong thời gian hè.
Những công việc được tính thu nhập tăng thêm cho giáo viên TP HCM trong hè
Bỏ công việc nhân viên ngân hàng ngày làm 8 tiếng với mức thu nhập ổn định, Lê Nguyễn Khánh Trình (sinh năm 1984) dấn thân vào khởi nghiệp và đang có những bước tiến đáng kể trong việc đưa sản phẩm của mình ra thế giới.
Cậu bé 1m53 lấy nhánh cây làm xà đơn
Cách đây 20 năm, khi cùng gia đình chuyển từ Nha Trang ra Hà Nội, Lê Nguyễn Khánh Trình bước vào năm học lớp 10. Ở môi trường mới, Trình tự ti về chiều cao 1m53 của mình nên quyết định tập xà đơn.
Không dám xin tiền mẹ để làm xà đơn, anh tập xà bằng nhánh cây mọc ngang trong vườn. Vỏ cây sần sùi, thô ráp khiến đôi tay anh đau rát.
Đến năm 24 tuổi, anh đạt chiều cao 1m67. Sau đó, dù không cao thêm được nữa, nhưng việc tập xà khiến anh hết đau mỏi lưng khi tính chất công việc của anh thường ngồi một chỗ.
Nhưng rồi một ngày, cơn bão lớn khiến nhánh cây xà đơn của anh bị gãy. Thời điểm ấy, để tìm được một bộ xà đơn trên thị trường phù hợp với nhu cầu sử dụng là rất khó khăn. Hầu như những chiếc xà mua về đều rung lắc rất mạnh với những người tập nhiều. Đó là lúc anh nảy ra ý tưởng tự thiết kế xà đơn, trước tiên là cho mình sử dụng.
Đến cuối năm 2008, anh bắt đầu thấy chán công việc ở ngân hàng đang mang lại cho anh thu nhập rất ổn định. Có những buổi sáng, khi dắt xe máy vào hầm để xe, anh đã tự hỏi mình: ‘Chẳng lẽ suốt đời mình sẽ như thế này sao?’.
Thời điểm đó, báo chí viết nhiều về những tấm gương khởi nghiệp thành công. Càng đọc, anh càng hừng hực khí thế phải làm một cái gì đó cho riêng mình. Câu hỏi ‘làm gì’, ‘bán gì’ khiến anh trăn trở suốt ngày đêm.
Ý tưởng thiết kế và sản xuất xà đơn quay trở lại với anh vào lúc này. Không có gì trong tay ngoài khát khao khởi nghiệp, anh phải học lại mọi thứ từ đầu, từ Vật lý phổ thông cho đến Cơ khí, Sức bền vật liệu…
Anh tham khảo các mẫu xà đơn trong nước và quốc tế để cải thiện những điểm hạn chế của các sản phẩm đã có trên thị trường như: không thể gấp gọn, chiều cao hạn chế, rung lắc...
Sau gần 2 tháng bắt tay vào nghiên cứu, sản phẩm đầu tay của anh đã ra đời. Anh vẫn còn nhớ, bố nói ‘thị trường khắc nghiệt lắm, chẳng dễ ăn đâu’. ‘Bố còn bảo, 'chắc 10 năm, mày không bán nổi 100 bộ'’ - anh cười khi nhớ lại.
Đưa sản phẩm ra thị trường nhưng không biết gì về marketing, anh chỉ biết đăng sản phẩm của mình lên các trang rao vặt. Sau khoảng 1-2 tuần thì anh bán được bộ xà đơn đầu tiên.
Nhưng như bố anh từng cảnh báo, khởi nghiệp không hề dễ dàng. Sản phẩm của anh bị các nhãn hàng khác ‘đe doạ’ vì giá rẻ hơn nhiều. Anh nghĩ tới việc đưa sản phẩm sang thị trường Mỹ. Việc đầu tiên anh cần phải làm là xin được bằng sáng chế để được bảo vệ độc quyền.
Hành trình bảo vệ bản quyền
![]() |
Xà đơn của Khánh Trình đang có doanh số tốt trên Amazon. |
Công cuộc lấy được bằng sáng chế tại Mỹ của anh gian nan không kém gì việc ‘thai nghén’ đứa con tinh thần.
Tự tin với sự khác biệt của sản phẩm, anh dốc tiền thuê luật sư người nước ngoài tư vấn và nộp đơn đăng ký. Sau vài năm thẩm định hồ sơ, Văn phòng Sáng chế và Thương hiệu Hoa Kỳ (USPTO) từ chối cấp bằng sáng chế cho sản phẩm của anh. Họ cung cấp bằng chứng và hình ảnh của 14 sản phẩm mà họ cho là tương tự ở Mỹ và Thuỵ Sĩ, trong đó có cả sản phẩm được công bố từ năm 1902. Cảm xúc đầu tiên của anh là thấy ‘choáng’.
Sau lần thứ 2 tiếp tục bị từ chối, anh đổ hết hi vọng vào việc làm đơn phúc khảo. Khi chỉ còn đúng 1 tuần nữa là hết hạn nộp đơn, anh quyết định sẽ tự mình ‘cãi nhau’ với USPTO. ‘Tôi quyết định sẽ chứng minh một luận điểm bằng vật lý (phân tích lực) để họ thấy sản phẩm của chúng tôi là hoàn toàn khác’.
Một thời gian sau, anh nhận được thư trả lời của USPTO. Anh hồi hộp đến mức không muốn mở thư để đọc. Cuối cùng, bao nỗ lực của anh đã được đáp trả bằng lời chấp nhận.
Anh hầu như không bao giờ khoe thành công của mình lên mạng xã hội. Nhưng hôm ấy, anh đã không kìm nén được niềm vui sướng và chụp ảnh tấm bằng để đăng lên Facebook. Bạn bè, người thân vào chúc mừng anh nhưng ít ai biết được anh đã mất ăn, mất ngủ vì nó như thế nào.
Tính đến thời điểm hiện tại, anh đã nhận được bằng sáng chế của 5 quốc gia: Mỹ, Việt Nam, Úc, Nigeria và Nam Phi.
Mặc kệ những lời cười nhạo
![]() |
Anh đã rất vất vả để lấy được bằng sáng chế của Mỹ cho sản phẩm của mình. |
Nhớ lại những ngày đầu, khi anh bảo mình khởi nghiệp bằng việc bán xà đơn, bạn bè ai cũng cười nhạo. Thậm chí, khi đã có những thành công nhất định, tham gia chương trình Shark Tank để gọi vốn, ‘tôi vẫn bị mọi người chế giễu’.
‘Mọi người nghĩ sản phẩm của mình quá đơn giản để gọi mức vốn đầu tư 5 triệu đô. Các ‘shark’ dùng từ ‘điên rồ’ và cho rằng mình đang đẩy giá’ - anh chia sẻ.
Nhưng bỏ qua những lời chỉ trích, ‘ném đá’ của cộng đồng mạng, anh vẫn quả quyết tin vào giá trị sản phẩm của mình. ‘Tôi không trách họ vì họ không trải qua quá trình làm ra nó’.
Hiện tại, xà đơn Khánh Trình đã được bán trên Amazon, tới tay khách hàng ở 45 quốc gia nhưng phần lớn vẫn là ở Mỹ. Doanh số mà thị trường Mỹ mang lại hiện là khoảng 1 tỷ đồng/tháng trong tổng doanh số 1,3-1,4 tỷ đồng. Các đại lý bán hàng của anh nằm rải rác từ Bắc vào Nam, cộng thêm 1 đại lý ở Colorado, Mỹ.
Giá của một bộ xà đơn ở trong nước dao động từ 1,5 tới gần 2 triệu đồng, trong khi sản phẩm bán trên Amazon có giá 6,7 triệu đồng do chi phí vận chuyển, quảng cáo cao hơn trong nước rất nhiều.
Mục tiêu trong thời gian tới của anh là nhắm tới thị trường Nga, Nhật Bản và tiếp tục kêu gọi vốn đầu tư để có những bước phát triển vượt bậc hơn nữa.
Đúc kết những kinh nghiệm của mình tới thời điểm này, anh cho rằng làm khởi nghiệp cần sự nỗ lực và ‘cháy’ hết mình với sản phẩm.
Anh khuyên các bạn trẻ yêu thích kinh doanh và khởi nghiệp nên xem một bộ phim của Mỹ mang tên ‘Người phụ nữ mang tên niềm vui’ - một bộ phim mà anh rất tâm đắc và đồng cảm. Bộ phim kể về một người phụ nữ tạo nên cơ nghiệp tỷ USD từ hai bàn tay trắng nhờ lòng quyết tâm và tư duy ‘làm cái đơn giản nhưng nhiều người cần’.
SN 1987, Nguyễn Văn Mão có sự nhạy bén với kinh doanh, chất lãng mạn của một nghệ sĩ thổi sáo và nhiều nét mơ mộng của một chàng sinh viên.
" alt="Chàng trai Việt đưa xà đơn ra thế giới"/>Anh em chúng tôi thật sự cũng mong đến ngày bà ấy và bố ly hôn, vì hai người sống với nhau cũng chẳng có mấy ngày hạnh phúc, hơn mười năm có đến năm lần bà ấy giận dỗi bỏ về nhà ruột và bố tôi đi gọi về. Đến gần đây, có lẽ thấy bố tôi già lại chẳng có tài sản gì, con riêng của chồng không đứa nào ưa mình nên bà ấy bảo ly hôn và đem theo em gái. Chúng tôi chẳng tiếc gì việc cho bố tiền để phân chia tài sản với bà ấy, nhưng thực sự rất lo cho em gái. Em kém chúng tôi quá nhiều tuổi, bố và mẹ kế thì một người già lạc hậu, một người tính nết thô thiển lại ít học. Mẹ kế ăn ở lôi thôi, không sạch sẽ gọn gàng nên con bé lúc nào trông cũng kém bạn kém bè, cả lực học cũng vậy.
" alt="Lo lắng nếu em gái theo mẹ kế thô lỗ"/>Nhận định, soi kèo Toulouse vs Monaco, 2h45 ngày 8/3: Chủ nhà đang sung
![]() |
Bà Nguyễn Thị Thay, 80 tuổi hiện sống ở hành lang chung cư. |
Bà cụ bán vé số, sống ở hành lang chung cư
Bà tên Nguyễn Thị Thay, năm nay tròn 80 tuổi. Bà là người gốc Huế. Xa xứ đã nhiều năm nhưng giọng nói của bà vẫn còn phảng phất tiếng địa phương.
'Hơn nửa tháng nghỉ bán vì Covid-19, bà có buồn lắm không?', chúng tôi hỏi. Bà nói: 'Mỗi ngày, tôi lấy vé số từ lúc 4 giờ chiều rồi để đó đến 3 giờ sáng hôm sau mới dậy sớm đi bán. Những ngày không có vé số, tôi cũng vẫn đi. 3 giờ sáng, tôi xuống đường đến những nơi hàng ngày tôi rảo tới để nhìn, để san sẻ, chan hòa tình cảm với mọi người. Có vậy tôi mới sống được vui chứ anh'.
Bà kể, những ngày nghỉ bán vì dịch, bà được rất nhiều người giúp đỡ. Dù không nhiều, khi vài chục ngàn, lúc một hộp cơm, chai nước nhưng cũng đủ để bà sống một cách vui vẻ. Điều ít ai ngờ được là tuy bà rất nghèo nhưng khi gặp những mảnh đời cơ nhỡ hơn, bà sẵn lòng giúp đỡ.
Bà con nơi đây cho biết, những ngày nghỉ dịch, bà không hề than vãn, không hề buồn bực mà ngược lại, bà còn san sẻ cho những người bạn cùng bán vé số như mình khi thì một chút tiền, khi một chút cơm.
![]() |
Bà con luôn mua ủng hộ bà. |
Thiện tâm của bà cụ
Sau một thời gian nghỉ, những ngày đầu đi bán lại vé số, người dân ủng hộ bà rất nhiệt tình. Nhờ vậy mà mấy ngày nay bà bán hết sớm.
Chúng tôi hỏi thăm về bà. Bà dịu giọng: Tôi sinh ra và lớn lên ở Huế. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, những năm đầu của thập niên 1960 tôi tình cờ gặp được ông nhà tôi từ Sài Gòn ra theo học trường Nông Lâm Súc Huế. Sau đó, chúng tôi đưa nhau vào nam chung sống.
Chúng tôi sống với nhau nhiều năm không có con. Năm 1966 chúng tôi xin một đứa con nuôi cho vui cửa vui nhà. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua đến năm 1982 bất ngờ ông nhà tôi qua đời sau một tai nạn trong lúc làm việc ở Bình Dương.
Tôi và đứa con nuôi cứ thế mà sống. Tôi vào làm công nhân cho Công ty xe khách liên tỉnh Miền Đông. Nhờ vậy tôi nuôi được con và cho con đi học đến hết lớp 3. Sau đó, nó theo học nghề thợ cơ khí được vài năm ra nghề làm việc có được đồng ra đồng vô. Năm 1987, do bệnh nhiều nên tôi nghỉ việc và sau đó bắt đầu sống bằng nghề vé số đến giờ.
Năm 1990, tôi mua được căn nhà ở quận Tân Phú với giá 1,3 lượng vàng. Hai mẹ con về đó chung sống. Trong một lần đi nhậu với bạn bè, con quen một cô gái rồi cô gái đó mang thai nên đưa về chung sống.
Một thời gian sau, chúng bán mất căn nhà của tôi rồi cao chạy xa bay, không bao giờ về thăm tôi nữa. Nhưng thôi, tôi cũng không buồn phiền gì nữa, coi như mình không còn duyên nợ với con thôi.
Giờ đây, mỗi ngày tôi vẫn có đủ 3 bữa ăn dù mỗi bữa chỉ 10.000đ. Quần áo, tắm giặt có người giao cho chìa khóa muốn sử dụng lúc nào cũng được. Tại nơi đây, mặc dù nằm ngoài hành lang nhưng anh thấy đó, tôi vẫn có đèn có quạt mà những thứ này là do tấm lòng của bà con.
Mỗi ngày tôi có thể kiếm được 100.000đ nhờ vào vé số. Chi phí cho sinh hoạt nếu còn dư tôi san sẻ cho nhiều người cùng cảnh ngộ. Tôi không màng gì hết, chỉ giữ cho mình chút thanh thản, niềm vui tươi để sống trọn cuộc đời. Già rồi cũng không còn lâu đâu, anh nhỉ?'.
Ông Nguyễn Văn Huệ, Tổ trưởng tổ dân phố 73, khu 1 chung cư Trần Văn Kiểu xác nhận điều kiện khó khăn và đơn chiếc của bà. Ông cho biết, trước bà ở tầng 2 với một người bà con xa nhưng sau đó bà xuống hành lang tầng trệt nằm ngủ.
Bà con cư dân phản ánh nên bà phải lên đây - khu vực hành lang trước nhà ông Huệ và ông cũng đã giúp bà đèn, quạt. Nhiều lần ông Huệ đề nghị đưa bà vào viện dưỡng lão nhưng bà không đồng ý.
Ông Huệ xác nhận, hiện nay bà sống bằng sự đùm bọc thương yêu của bà con quanh chung cư. 'Bà bệnh, bà con mua thuốc cho bà, bị bệnh nặng thì bà con sẽ đưa vào bệnh viện và nếu đến một ngày nào đó bà ra đi thì cả cộng đồng sẽ chung tay lo cho bà thôi', ông Huệ nói.
Anh Thương cho biết, những ngày qua, dù không có thu nhập, nhưng vợ chồng anh nhận được nhiều sự giúp đỡ, đặc biệt là khoản hỗ trợ 50 ngàn đồng/ngày.
" alt="Hành xử đáng quý của cụ bà 80 tuổi ngày bán vé số, tối ngủ hành lang"/>Hành xử đáng quý của cụ bà 80 tuổi ngày bán vé số, tối ngủ hành lang
Độc giả Phạm Thanh Hải cũng đồng tình với việc nên hỏa thiêu thay vì chôn cất người mất, sau đó lại cải táng. Độc giả này giải thích: ‘Năm 2000, tôi đã từng trực tiếp sang cát cho bà nội. Tôi thấy chuyển từ địa táng sang hỏa táng là rất cần để đỡ tốn đất, đỡ ô nhiễm môi trường và giảm nguy cơ bệnh tật cho người thân - những người trực tiếp xuống mộ mò xương. Bởi theo lệ quê tôi, con trai trưởng hoặc cháu đích tôn phải là người trực tiếp làm việc đó’.
‘Tôi cũng gốc Bắc, nhưng vào Nam sinh sống gần 40 năm rồi. Trong Nam, chết là chôn, nếu có điều kiện thì chôn xong xây mộ luôn. Nếu chưa có điều kiện thì 5-7 năm sau xây mộ. Nhưng thường là chôn xong xây mộ luôn, vì tiền phúng điếu đem xây mộ là đủ, thiếu tí chút thì con cháu bỏ thêm.
Lúc nghe nói, ở quê tôi, chôn người xong 7-8 năm bốc lên lấy xương cốt chôn lại, mọi người đều ghê sợ. Bố, mẹ, chị tôi người Bắc, khi chết ở trong Nam cũng chôn xong xây mộ luôn, không bốc lên để sang tiểu.
Tôi cho rằng, nên bỏ tục lệ bốc mộ đi. Nếu có điều kiện thì hoả táng là tốt nhất’, độc giả Hải Bùi viết.
‘Tôi cũng sống ở đồng bằng Bắc Bộ, thấy nên bỏ tục bốc mộ đi, lạc hậu lắm rồi’. ‘Đúng là xã hội văn minh thì hỏa táng sạch sẽ nhất với nơi đất chật người đông như đô thị. Còn làng quê thì cũng nên được tuyên truyền sớm, hỏa táng là sạch sẽ văn minh nhất’, độc giả Nam Bình đồng tình.
Một độc giả lớn tuổi của VietNamNet cũng viết: Vợ chồng tôi nay thuộc hàng thất thập, đã căn dặn con cái là một mai cha mẹ mất thì hãy đưa đi thiêu rồi hôm nào đi biển thì đem tro ra biển mà rải. Cát bụi trả về cát bụi. Không làm phiền con cháu’.
'Đã là phong tục thì nên tôn trọng'!
Bên cạnh ý kiến cho rằng, người đã khuất nên được hỏa táng, thay vì chôn cất sau đó lại cải táng, nhiều độc giả khẳng định, cách thức tổ chức tang ma cần phải được giữ nguyên. Đó là phong tục, cũng là nét văn hóa của người Việt từ xưa đến nay.
‘Thời đại nào cũng có phong tục tập quán, mình nên tôn trọng điều đó! Không có ngày xưa thì sao có hôm nay!’, độc giả Long1965 viết.
‘Cứ nghĩ đến việc, người thân vừa mất đã bị đưa vào lò hỏa thiêu, thành một nắm tro tàn là tôi thấy đau lòng’, độc giả Liên Nguyễn viết.
Một độc giả giấu tên cũng gửi ý kiến, thể hiện sự bất bình với quan điểm, người mất nên được đưa đến nhà tang lễ, sau đó đưa đi hỏa thiêu trong bài viết Đi làm về, vợ chồng trẻ hoảng hồn thấy ngôi mộ xuất hiện trước cửa sổ: ‘Bố mẹ cả đời lao động vất vả mới mua được mảnh đất xây nhà, cho con nơi ăn ở ấm êm, nuôi các con ăn học thành người! Vậy mà khi khuất núi con lại muốn đẩy ra nhà xác, nhà tang lễ cho cho đỡ ô nhiễm, ồn ào! Thật buồn cho những người con như vậy, chẳng bù cho nhiều người bây giờ còn lặng lẽ sống chung, chăm sóc cho các phần mộ vô danh mà không yêu cầu một điều nào’.
Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Hãy gửi ý kiến của mình bằng cách viết bình luận bên dưới bài hoặc gửi về địa chỉ mail: Bandoisong@vietnamnet.vn. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên báo VietNamNet. Trân trọng cảm ơn!" alt="‘Nên bỏ tục bốc mộ đi, lạc hậu lắm rồi’"/>![]() |
Ý thức được hoàn cảnh của mình, từ bé anh đã chịu khó học hành và giúp mẹ lo cho em. Ngay cả khi đã lấy vợ, anh vẫn rất thương và chăm lo cho người em này.
Anh nói, dù sao anh cũng được sống trong gia đình có bố và mẹ được 10 năm. Còn em trai thì 1 tuổi đã mồ côi cha.
Tuy nhiên, người em này lại không suy nghĩ thấu đáo. Em mải chơi, lười học nên chỉ học xong lớp 12 là đi bộ đội rồi về làm công nhân cơ khí.
Trong thời gian làm công nhân, em nhiều lần khiến mẹ phải khóc vì ham mê lô đề, cờ bạc, dẫn đến nợ nần. Chủ nợ phải đến tận nhà gây sức ép. Mẹ không có tiền trả thì vợ chồng tôi phải đứng ra lo.
5 lần 7 lượt như thế, vợ chồng tôi cũng lâm vào cảnh thiếu thốn. Làm việc không quản ngày đêm nhưng chúng tôi vẫn không đủ tiền mua mảnh đất cắm dùi.
Năm vừa rồi, vì thương tôi, bố mẹ, anh chị em ruột tập trung lại, mỗi người cho tôi vay 1 ít mua mảnh đất trị giá 600 triệu ở ngoại thành Hà Nội. Trên mảnh đất này đã có sẵn căn nhà cấp 4, tôi chỉ việc bỏ thêm 30 triệu để sửa sang lại và dọn về ở.
Ngày đầu tiên ở trong căn nhà mang tên mình, vợ chồng tôi vui đến mức không thể ngủ nổi. Chúng tôi động viên nhau chịu khó làm ăn, cố gắng trả nợ và giữ gìn hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái ngoan ngoãn trưởng thành.
Tuy nhiên, mới mua nhà được 1 năm thì em chồng tôi đến năn nỉ cho em mượn sổ đỏ để thế chấp ngân hàng, lấy tiền mở xưởng cơ khí.
Mẹ chồng tôi cũng nói, giờ em đã lấy vợ, biết lo lắng cho tương lai nhưng ngặt nỗi nhà mẹ nghèo nên không có vốn cho em làm ăn. Mẹ nhờ vợ chồng tôi giúp em nốt lần này.
Chồng tôi thương em nhưng không dám quyết việc này. Anh nói, sẽ để tôi quyết định. Nếu tôi giúp em thì anh và cả nhà anh sẽ rất biết ơn. Nhưng nếu tôi không đồng ý, anh cũng không trách tôi nửa lời.
Tôi cảm thấy rất khó nghĩ. Nếu căn nhà là do vợ chồng tôi tích lũy mua được và em chồng tôi chưa từng là người chơi bời, cờ bạc thì tôi sẽ không đắn đo. Tuy nhiên, đã 5 lần 7 lượt, vợ chồng tôi khốn khổ vì em. Hơn nữa, tiền mua nhà, chúng tôi vẫn đang nợ anh em bên ngoại. Nếu biết tôi cho em mượn sổ đỏ thì chắc chắn mọi người sẽ không vui.
Nhưng nếu không cho em mượn, tôi sợ chồng tôi và cả nhà chồng sẽ nghĩ tôi ích kỷ. Như vậy, tôi sẽ rất khó sống trong gia đình này.
Bây giờ, tôi phải làm thế nào mới đúng? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Chê tôi dân quê nên cô ấy nhiều lần chần chừ không muốn kết hôn. Thế mà chỉ sau 1 lần về quê, cô ấy thay đổi thái độ hoàn toàn, thậm chí còn hối thúc cưới nhanh.